- Cô bé xinh đẹp đầy mạnh mẽ trong cuộc chiến với căn bệnh ung thư: “Vâng! Em 19 và em ung thư”
- Nhật ký 55 ngày chiến đấu đầy cảm xúc của người mẹ ung thư và con trai: Mong Bình An rồi sẽ bình an!
- Người mẹ từ chối điều trị ung thư và chấp nhận mất đi ánh sáng vĩnh viễn để sinh con: “Nếu có thể nhìn thấy con, tôi chẳng còn ước mơ nào lớn hơn thế”
Hình ảnh thân thương của cụ bà Nguyễn Thị Thi (94 tuổi, ngụ Bắc Giang) không khỏi làm chúng ta xúc động, cái tuổi đáng lẽ được con cháu chăm sóc nhưng cụ Thi vẫn phải gồng mình chăm lo cho đứa con gái ung thư và cháu ngoại tâm thần.

Căn nhà nằm sâu trong ngõ nhỏ heo hút, cách biệt hẳn với thành phố ồn ào, náo nhiệt ngoài kia. Bên trong chẳng có gì giá trị, ngoài hai cái quạt điện và chiếc ti vi cũ kỹ. Xuất hiện dáng dấp của 3 người phụ nữ già yếu, bệnh tật: cụ Thi, con gái cụ – bà Thoa (55 tuổi) và cháu gái Thùy Linh (21 tuổi). Ngôi nhà buồn thiu, đã lâu vắng tiếng cười.
Là dáng vẻ gầy gò, mái tóc đã nhiều sợi bạc, cái lưng khọm xuống vì già yếu nhưng cụ Thi vẫn phải gồng mình để chăm lo cho con gái và cháu.
Cụ Thi chia sẻ: cụ có 3 người con gái, cô đầu và cô út sau khi lấy chồng đều có cuộc sống riêng nhưng hoàn cảnh cũng chẳng khá giả gì. Người con gái giữa tên Thoa, hiện đang ở với cụ là người có hoàn cảnh tội nghiệp nhất.
Cụ kể, ngày trước cô Thoa vì quá tuổi lấy chồng nên đi “xin” con để nuôi cho đỡ buồn, tới giờ cô cũng không nhớ được mặt hay tên của bố đứa trẻ. Đứa cháu gái sinh ra kháu khỉnh, nhanh nhẹn nhưng đến lớp 3 thì phát bệnh tâm thần.

Bi kịch chưa dừng lại, giữa năm 2006, cô Thoa phát hiện mắc bệnh ung thư vú cần được phẫu thuật cắt bỏ và xạ trị gấp, vay mượn khắp nơi cuộc phẫu thuật cũng được tiến hành. Nhưng gần đây, căn bệnh này lại tái phát, di căn lên phổi rồi xương, các khối u nổi lên ở khắp cơ thể.
Cụ Thi đang trải lòng về sự bất hạnh của cuộc đời thì cháu gái Thùy Linh liên tục gào thét: “Bà ơi, rán bột mì đi… bà ơi! Bà ơi! Ai rán bột mì cho cháu đi!”. Tiếng la hét của Linh cứ liên tục như thế, phá vỡ sự tĩnh mịch bên trong căn nhà lụp xụp. Cụ Thi lại phải lủi thủi vào bếp nhóm củi để rán bánh cho cháu ăn.
Đổ từng thìa bột mì lên chảo, cụ Thi lại rơm rớm nước mắt tủi thân tâm sự: “Đến bữa cơm nó không ăn cơm cùng bà với mẹ mà ăn một mình, giữa trưa hay nửa đêm lại đòi bà đi rán bánh, rán xong thì nó không ăn mà cứ để đó.
Từ ngày phát bệnh, nó túm tóc, đánh bà rồi cắn bà đến chảy máu cũng có. Còn mỗi lần nó lên cơn, bất kể giờ giấc đều đòi bà đưa đi tắm rửa, gội đầu”.
Từ ngày cụ ông qua đời, tất cả gánh nặng lại đổ dồn hết lên đôi vai của cụ. Cuộc sống sinh hoạt của cả gia đình cụ chỉ phụ thuộc vào số tiền 810.000 đồng trợ cấp hằng tháng dành cho người khuyết tật và người cao tuổi.

Cuộc đời dường như quá bất hạnh với người mẹ già, sự khắc khổ hiện rõ trên gương mặt nhăn nhúm. Nhìn cụ, ai trong chúng ta sẽ không khỏi ngậm ngùi, xót thương.

Cụ Thi nghẹn giọng khi tâm sự: “Chỉ nghĩ đến bệnh tình con gái chỉ tính ngày, tính tháng và đứa cháu gái không được bình thường như bao người khác, nhiều khi tôi đang ngủ cũng giật mình thức giấc giữa đêm”. Nhiều lần vì mệt quá mà cụ vẫn phải gồng mình lên để chăm con, chăm cháu. Thậm chí, cụ còn muốn tìm đến cái chết để giải quyết mọi chuyện. Nhưng nghĩ đến con, đến cháu, cụ lại phải tự động viên mình cố gắng.

Hàng xóm gần nhà cụ Thi chia sẻ: “Nhà cụ Thi đúng thật là hoàn cảnh, cô con gái mãi mới có con thì cháu nó lại bị tâm thần. Giờ thì con gái lại bị ung thư, đi mổ 2 lần rồi mà vẫn không khỏi. Ở đây, anh em gia đình, rồi bà con hàng xóm cũng giúp đỡ những vẫn còn khó khăn lắm”.
Cụ luôn phải dặn lòng không được đau ốm, phải cố gắng để làm chỗ dựa cho con gái và cháu ngoại. Cụ đã rơm rớm nước mắt chia sẻ trong nỗi phấp phỏng lo sợ: Nếu sau này cụ không còn sức khỏe nữa thì ai sẽ chăm sóc cho con gái bệnh tật và ai sẽ là người vệ sinh cá nhân, đút cơm cho đứa bé gái ngây dại???…